TÔI SUÝT PHẠM TỘI ĂN CẮP
11:45 - 21/04/2020
Kí ức đáng yêu nhất của người giàu có từ hai bàn tay trắng là những ngày tháng đầu tiên, bao khó khăn gian khổ, nhìn miếng ăn mà ứa nước miếng. Nhưng không có ngày hôm nay, sẽ không có ngày mai.
TỪ ƯỚC MƠ ĐẾN HIỆN THỰC
10 thói quen không sửa ngay đời bạn sẽ xuống dốc
Năm 2018, bạn trẻ hãy thay đổi thói qua loa
TIẾN TỪNG BƯỚC VỮNG CHẮC
Tối hôm nay tôi đột nhiên ngồi nhớ lại kỉ niệm ngày xa xưa, lúc mà tôi quyết định bước chân ra khỏi gia đình để khẳng định mình.
Gia đình tôi nghèo và khao khát kiếm được nhiều tiền luôn rực cháy trong tôi. Tôi và cha luôn có những quan điểm trái ngược nhau về cách kiếm tiền. Nhiều cuộc tranh luận nảy lửa xảy ra ngay cả trong lúc ăn cơm. Và thế rồi một ngày …
Một ngày trời không buồn cũng không vui, tôi và cha cùng tranh luận về cách làm giàu, do trái ý nhau nên cha tôi mới nói nếu tôi giỏi thì hãy ra ngoài sống tự lập ngay ngày mai đi.
Gạt dòng nước mắt tạm biệt gia đình tôi ra ngoài sống riêng. Khi ra đi tôi để lại mọi thứ, chỉ mang theo 2 bộ quần áo, ít sách vở và 70.000 VND. Hồi đó tôi đang là sinh viên năm cuối. Ra đi trong tình trạng như thế quả là vô cùng ngặt nghèo đối với tôi.
Tôi sống trọ nhờ nhà một người bạn, trong tuần lễ đầu tôi thật sự túng quẫn. Sự túng quẫn cùng cực đã làm tôi mất trí. Tôi quyết định đi ăn cắp!
Tôi đứng quan sát hàng giờ trước một nhà có chiếc xe máy dựng trước sân. Một giờ quan sát là một giờ trong tôi xảy ra cuộc giằng co quyết liệt giữa một bên là sự sống, một bên là chính nghĩa. Cuối cùng tôi quyết định lấy chiếc xe máy.
Tôi mon men tìm cách vào sân, ngó trước ngó sau không thấy ai, vội vàng mở khóa dắt chiếc xe ra ngoài đường. Nhưng khi dắt được chiếc xe ra ngoài đường rồi trong tích tắc nhận thức ra điều mình làm là sai tôi dắt xe trả lại chỗ cũ. Trong tích tắc nhận thức ra điều mình làm là sai đó đã cứu vãn cuộc đời tôi, cho tôi thấy ánh sáng hạnh phúc ngày hôm nay. Tôi nhớ lại mà nước mắt cứ tuôn rơi …
Hồi đó khi dắt chiếc xe ra đường tôi chỉ hỏi mình một câu duy nhất: Mày muốn mày là người như thế nào?
Khó khăn của tôi lúc đó là miếng ăn, mà miếng ăn thì bằng tài năng của mình tôi có thể xoay sở được. 70.000 VND vẫn còn trong túi mấy ngày qua, tôi quyết định ra chợ đồ cũ mua chiếc xe đạp. Trả giá mãi người ta mới chịu bán cho tôi chiếc xe đạp cọc cạch với giá này. Thế là tôi lấy chiếc xe đạp vượt gần 20 km để đi xin làm phụ hồ. Cứ sáng tôi lại dậy thật sớm, nấu cơm, chiên một quả trứng bỏ vào cái hộp để mang theo ăn trưa, nước thì có nước lã ở công trường. Phải sống như vậy rất nhiều ngày mà tôi không hề nói cho gia đình biết, ngay cả bạn gái cũng không. Và trong hoàn cảnh gian nan ấy việc học của tôi không vì thế mà dừng lại. Kết thúc năm cuối cũng là lúc tôi gom đủ tiền học phí thiếu bao ngày qua đóng cho trường để lấy bằng tốt nghiệp.
Sau làm hồ, tôi còn trải qua hàng loạt những công việc vất vả khác như đào giếng; làm cửa sắt; cắt vải, da may túi xách; tiếp thị bánh kẹo; bán đồng hồ; bán hàng điện máy; dạy kèm; bỏ mối nước ngọt; tiếp thị đồ chơi; bán phụ tùng xe ô tô; rửa xe … Có thể nói bao nhiêu nghề có trong cái thành phố nhỏ bé này tôi đã trải qua gần hết. Bạn hỏi tôi khi làm những công việc ấy tôi có thấy tủi nhục không à? Có chứ! Nhưng tôi không than thở và cũng không nói cho ai biết tôi là một sinh viên, mà luôn tìm cách chứng minh thực lực của mình để làm tốt nhất công việc hiện tại.
Từ khi có tấm bằng đại học cuộc đời tôi bước sang một giai đoạn mới. Nhờ bao ngày tháng lăn lộn ngoài đời nên tôi khôn ngoan hơn chúng bạn. Trong cuộc phỏng vấn ở một công ty nước ngoài, tôi loại gần 200 người (có cả người lớn hơn tôi nhiều tuổi) để là một trong những người xuất sắc nhất được cử đi nước ngoài làm việc. Những ngày trước khi đi tôi có về gia đình chào tạm biệt cha mẹ. Tiễn tôi lên đường, cha tôi cảm thấy rất tự hào. Ra nước ngoài không bao lâu tôi đã gửi tiền về mua cho cha và đứa em mới ra trường mỗi người một chiếc xe máy. Trên đường đời đầy sóng gió, bằng nghị lực, niềm tin, tôi bắt đầu từng bước khẳng định mình. Tôi tự học, suy nghĩ và quyết định tất cả. Tôi cảm thấy mình ngày càng giỏi lên và là chỗ dựa vững chắc cho rất nhiều người.
Tôi đặt giả thuyết nếu ngày ấy tôi không có ý chí, không dám bước chân ra khỏi nhà thì sao nhỉ? Tôi đặt giả thuyết nếu khi ra khỏi nhà gặp hoàn cảnh gian nan tôi không vượt qua được mà đi ăn cắp thì sao nhỉ? Chắc chắn tôi sẽ bị bắt, sẽ trở thành một tội phạm và bị nhấn chìm dưới bùn sâu. Hoặc là luôn sống trong mặc cảm tội lỗi.
Các bạn trẻ ơi!
Những năm đầu lập nghiệp của người tay trắng có thể nói là những tháng ngày gian khổ nhất. Ban đầu bạn đã phải chi ra rất lớn. Công việc của bạn đang làm không hề có sự ổn định. Bạn sẽ vô cùng thất vọng về cuộc đời. Nhưng trong giai đoạn này có thể bạn sẽ gặp được nhiều điều kì diệu làm thay đổi cuộc đời bạn. Điều kì diệu đó trước tiên xuất hiện từ bản thân, sau đó từ nguồn lực bên ngoài.
Từ 0 VND đến 1 triệu VND có thể là 3 năm, nhưng sau đó từ 1 triệu VND đến 10 triệu VND chỉ mất 1 năm, và rồi từ 10 triệu VND đến 100 triệu VND chỉ mất có vỏn vẹn 1 tháng. Không phải vì khi bạn có tiền thì tiền càng vào nhiều, mà chính là khi kinh nghiệm, năng lực, tri thức, mối quan hệ … của bạn tăng lên tốc độ kiếm tiền sẽ nhanh hơn. Giống như chiếc xe đang chạy, chỉ cần nhích ga một cái là xe sẽ chạy như bay.
Kí ức đáng yêu nhất của người giàu có từ hai bàn tay trắng là những ngày tháng đầu tiên, bao khó khăn gian khổ, nhìn miếng ăn mà ứa nước miếng. Nhưng không có ngày hôm nay, sẽ không có ngày mai. Phải làm tốt việc thứ nhất, thì hàng ngàn cơ hội khác mới đến với bạn. Chính những ngày tháng gian khổ nhất, cũng là những ngày tháng đáng tự hào nhất, bởi vì ta đã không bỏ cuộc, luôn tràn đầy niềm tin vào bản thân mình, lạc quan nhìn về phía trước …
Lạc quan vui vẻ là động lực lớn nhất của con người. Chỉ có những người tràn đầy khát vọng với sự giàu có, được hưởng sự lạc quan vui vẻ trong suốt quá trình lập nghiệp, mới có thể đi hết con đường gian nan để giành được thành công cuối cùng mà thôi.
Tôi còn nhớ hồi đó tôi có yêu một người con gái. Nàng cũng là sinh viên nghèo như tôi, vậy mà nàng đã không chê tôi, vẫn yêu tôi trong sáng. Trong tận cùng vực thẳm cuộc đời, nàng đã đem lại cho tôi niềm tin và ánh sáng, làm cho tôi hạnh phúc khi được ở bên nàng, giúp tôi hình dung ra những gì tôi sẽ phải làm bằng được để xứng đáng với tình yêu đó, giúp tôi giàu nghị lực hơn bao giờ hết … Ôi tình yêu! Nó là thứ báu vật tuyệt vời nhất mà tôi may mắn có được. Chính vì vậy, mà ngày hôm nay tôi luôn thầm nhắc nhở mình, phải sống sao cho xứng đáng với tình yêu mà người ấy đã dành cho tôi.
Trước giây phút ngặt nghèo nhất của cuộc đời, tôi đã nhận ra chân lí mới:
+ Thứ nhất, muốn giàu có phải dựa vào năng lực của chính mình. Thay vì đi ăn cắp, dựa dẫm cha mẹ, tôi tìm cách làm thuê kiếm ra những đồng tiền chân chính. Đồng tiền chân chính thì bao giờ cũng vất vả hơn người, nhưng bù lại nó cho ta hạnh phúc. Trên con đường làm thuê ấy, tôi luôn tìm cách hoàn thiện tri thức, năng lực, phẩm chất … của bản thân. 70.000 VND ít ỏi tôi dành toàn bộ để đầu tư vào bản thân mình, và đó là một quyết định chính xác. Đầu tư căn bản nhất của người nghèo là đầu tư vào năng lực bản thân! Bạn phải luôn luôn suy nghĩ ra phương pháp tạo ra nhiều của cải vật chất. Khi năng lực sản xuất của một người càng giỏi, thì tiền lương sẽ càng cao, đó là lẽ đương nhiên. Một người có năng lực cao hay thấp, phụ thuộc nhiều yếu tố như: Vốn liếng đầu tư cho anh ta, sức khỏe, trình độ, tố chất cơ thể, kĩ năng lao động … Bạn cứ tưởng bạn là người giỏi, và bạn nói bạn đi làm thuê thì làm sao giàu nổi. Thực tế bạn có giỏi đến độ tự phát triển độc lập không? Cái cây sống trên núi đá là cái cây khỏe mạnh! Người giỏi phải tìm ra hướng đi riêng, và phát triển với hướng đi riêng đó. Vậy mới là người giỏi!
+ Thứ hai, phải tìm ra mục đích làm giàu chân chính. Nhiều người nghĩ đi làm giàu để hưởng thụ, nghĩ như vậy làm sao có động lực đủ lớn để đập tan mọi rào cản. Mà tình cảm không nồng ấm thì hành động không mạnh mẽ!
+ Thứ ba, phải tìm ra một động lực đủ lớn. Nhiều người bước vào đời coi tình yêu như trò đùa, mà không biết rằng tình yêu là động lực lớn nhất của con người. Những người thành đạt đều là những người biết vun đắp cho mình một hậu phương thật vững chắc. Sụp đổ trong tình yêu thì sự nghiệp chỉ là con số không. Một lúc nào đó chúng ta lâm bệnh nặng, nằm trên giường bệnh chúng ta mới hỏi rằng: Đâu là ý nghĩa của cuộc đời này? Và khi đó chúng ta mới nhận ra: Cuộc sống có ích mới là chân giá trị của cuộc đời. Nếu không có tình yêu mà mọi người dành cho thì phấn đấu để làm gì?
Chat Master (Anastar)
Bài liên quan:
1) Làm sao giàu từ tay trắng?
2) Phẩm chất người giàu chân chính